Chúng ta đều đã khác đi so với những ngày trước đó…, ngày hôm nay đã khác ngày hôm qua…và tương lai cũng vậy.
Mỗi một người đều giống như một hành tinh, có chu kỳ – quỹ đạo riêng trong vũ trụ rộng lớn này. Đôi ba lần chúng ta gặp nhau – giống như cách Mặt Trăng gặp Mặt Trời trong những lần Nhật thực, rồi lại trở về với dòng chảy riêng của cuộc sống.
Rồi mỗi người lại tương phùng và tương ngộ với những nhân duyên mới, không thể nào cưỡng cầu được. Tôi muốn cầm nắm cát cho thật chặt, nhưng hạt cát cứ thế rơi ra, trôi mất.
Con người có bốn phần: Sức khỏe, trí tuệ, tình yêu, tâm linh.
Có người theo thời gian sức khỏe ngày càng đi xuống, có người biết ý tứ giữ gìn hơn thì sống thọ lâu dài. Có người gặp tai nạn bất ngờ, có người thì bình an vô sự.
Có người ngày hôm nay không giỏi, nhưng nhờ chăm chỉ, nỗ lực mà ngày mai cũng đã có thể hiểu biết hơn nhiều. Có người thì không còn đam mê đào sâu vào kho tàng tri thức ấy nữa – như tôi chăng (hì). Có người sinh ra thì sáng dạ, có người thì phải cần thêm chút thời gian để nghiền ngẫm.
Có người trong đời sống chuyện tình cảm rất đẹp tươi, dù không phải cần thiết có dung mạo hơn người. Còn có những người thì phải gặp đôi lần đổ vỡ, có thể sau đó họ tìm thấy được bến đỗ dừng chân, số còn lại thì không.
Có người coi chuyện tâm linh là mê tín. Có người thì vô cùng sùng đạo. Còn có người biết lợi dụng đức tin của những người cả tin. Có người chỉ tin lúc cần, khi không cần thì không nghĩ nhớ…
Dù 4 phần đó ngự trị trong thân xác và linh hồn này, theo thời gian, 4 phần này trong một người cũng thay đổi. May mắn thì từ sáng về sáng hay từ tối về sáng, không may sa ngã thì từ sáng về tối, từ tối vẫn mãi ở trong tối. Đối với tôi – nẻo về ánh sáng thật khó, mấy mươi năm nay, vẫn đều loay hoay trong tối mịt.
Nếu được thành thật – Bạn có tin tưởng được chính bản thân bạn không?
Hay trong chính mỗi người đều có những mâu thuẫn, những lựa
chọn, những quyết định… lúc thế này, lúc thế khác. Vậy nên việc đòi hỏi người
khác phải theo ý mình là một điều không tưởng. Vì nhiều khi mình còn không được
như ý của mình nữa cơ mà!
…
Hai người chúng ta đã thật sự thay đổi rồi, có thể tôi đã nhìn thấy con đường
bạn sẽ đi – hoàn cảnh mà bạn sẽ sống và bạn cũng vậy, bạn cũng đã có thể nghĩ
là… rồi một ngày tôi với bạn cũng đều sẽ đến lúc dừng lại và tạm biệt nhau.
…
Nếu bạn được chọn để ở bên cạnh một người dưới đây, bạn sẽ chọn ai? Một nhà bác
học đầy kiến thức, một ông tỷ phú thật nhiều tiền, một người nổi tiếng, một
người biết vuốt ve cái tôi của bạn hay một người nhân từ biết bao dung cho
người khác?
…
Một mối quan hệ sẽ thường kết thúc khi mỗi chúng ta cứ giữ mãi cho mình cái tôi
– cái bản ngã lớn lao, cho rằng mình đúng, mình phù hợp, mình chí lý, mình hiểu
đời hơn người khác – nhất là với những người thương yêu chúng ta. Chúng ta
thắng được cái lý, được cái trí khôn, nhưng chúng ta lại thua đậm ở nhân tâm
con người.
Chúng ta sẽ lại gặp rất nhiều người trong cuộc sống. Người đến rồi lại đi. Hợp tan là điều dễ hiểu. Có ai mà chúng ta sẽ được ở bên họ mãi mãi không? Dĩ nhiên là không có!
Trong kiếp đời này, tôi sẽ không chọn để ở cạnh một người có tiền bạc, địa vị, có tri thức hay có tài năng xuất chúng… tôi sẽ chọn để cạnh một người khiến tôi cảm thấy an bình và tĩnh lặng.
Tạm biệt – hồi ức đẹp đẽ ngày xưa.